Trước khi nhìn thấy Ôn Duệ, Ôn Văn đã nghĩ tới rất nhiều tình cảnh cha con gặp gỡ.

Ôn Duệ bị ép buộc gia nhập tổ chức tà ác, Ôn Văn cứu hắn ra;

Ôn Duệ mất đi ký ức, Ôn Văn sẽ khôi phục ký ức cho hắn;

Ôn Duệ đeo thù hận trên lưng, gánh vác trọng trách sứ mệnh này nọ kia, Ôn Văn sẽ giúp Ôn Duệ hoàn thành chuyện mà hắn phải làm...

Ôn Văn nghĩ tới vô số khả năng, thế nhưng những suy nghĩ đó trong chớp mắt nhìn thấy Ôn Duệ đều đã biến mất cả rồi, Ôn Văn có chút không biết nên làm sao, thậm chí còn muốn lùi bước!

Do dự trong một tích tắc, Ôn Văn vẫn quyết định trước tiên ẩn giấu thân phận của mình, sau đó bước tới nói chuyện với Ôn Duệ, dựa vào đó để phán đoán tình huống rồi quyết định xem nên làm sao đối mặt.

Nếu trực tiếp nhận cha con, có lẽ Ôn Văn sẽ không nhìn thấy được Ôn Duệ chân thật.

"Ông là Ôn Duệ đúng không, có người nhờ tôi tiến hành điều tra về ông, ông đã biến mất chín năm, chín năm này ông đã làm gì?"

Ôn Duệ bình tĩnh nhìn Ôn Văn, giống như đã nhìn thấu tất cả: "Căn cứ theo tài liệu... cần chi phải giả bộ không nhận ra chứ, có điều trong tình huống như vậy không lập tức để lộ thân phận, cũng coi như là thành quả giáo dục của tôi dành cho cậu."

Trong lòng Ôn Văn run lên, phản ứng đầu tiên là đoán rằng mình chính là Ôn Văn, điều này chứng tỏ hắn không mất trí nhớ!

Thân phận bị vạch trần, giấu giếm nữa cũng không có ý nghĩa, còn không bằng trực tiếp đối mặt: "Tôi..."

Ôn Văn vừa mới mở miệng thì Kiều Khôn được Ôn Duệ giải cứu, đứng sau lưng Ôn Duệ chỉ Ôn Văn tố cáo: "Tiến sĩ Ôn, là hắn... chính là hắn làm viện bảo tàng hỗn loạn, cũng là hắn dằng vặt tôi thành bộ dạng này, ngài nhất định phải giúp tôi giết chết hắn, bằng không cha tôi..."

Nghe Kiều Khôn kêu la, Ôn Duệ cảm thấy có chút ầm ĩ nên đưa tay chuyển một cái, đầu Kiều Khôn bị một sức mạnh vô hình cuốn đi, xoay tròn theo tay Ôn Duệ rồi răng rắc một tiếng, quay hẳn một vòng rồi trở về hướng cũ!

Kiều Khôn co quắp ngã xuống đất, vô lực nhìn Kiều Khôn, trong mắt đầy mờ mịt không biết tại sao người tới cứu mình lại đột nhiên ra tay sát thủ với mình.

Tình cảnh chết chóc này làm Ôn Văn vốn dự định bộc lộ thân phận thoáng nghẹn lời định nói ra xuống, cái tên một lời không hợp liền giết người này thật sự là cha anh sao?

"Không phải ông tới cứu hắn sao, sao lại giết?"

Cơ thể Ôn Văn căng thẳng, mặc dù người trước mắt là cha mình nhưng Ôn Văn không hề có chút cảm giác an toàn nào, anh không cảm nhận được thực lực của Ôn Duệ, thậm chí nếu không có trạm thu nhận tồn tại, Ôn Văn cũng không chắc mình có thể trốn thoát khỏi tay hắn.

Ôn Duệ thực hiển nhiên nói với Ôn Văn: "Bởi vì đây là kết cục tốt nhất dành cho hắn, làm Hội Học Thuật bị thiệt hại như vậy cần có người bị trừng phạt, mà trừng phạt này chỉ có thể để hắn nhận, hiện giờ hắn chết đi ngược lại sẽ dễ chịu hơn."

"Trên đường tới đây tôi đã nói chuyện với giáo sư Kiều rồi, hắn nhờ tôi xử lý đứa con bất hiếu này."

Ôn Văn không biết nên nói thế nào, nhưng mối quan hệ cha con lạnh nhạt tới cùng cực của tổ thức thần bí này làm anh cảm thấy ớn lạnh.

Mà người đàn ông ở trước mặt, có khi nào cũng giống như vị giáo sư Kiều mà mình chưa từng gặp mặt kia không?

Thấy Ôn Văn không nói gì, Ôn Duệ khẽ vuốt tóc nói: "Bây giờ trả lời vấn đề của cậu một chút, chín năm nay, tôi đang học tập."

"Học tập? Chỉ là học tập?" Ôn Văn cắn chặt răng, chất vấn.

"Đúng vậy, học tập."

Ôn Duệ tìm một cái ghế dài ở trên đường ngồi xuống, vẻ mặt rất tự nhiên nói với Ôn Văn: "Học tập dị văn, linh hồn nhân loại, siêu năng lực, và hết thảy những điều huyền bí trên thế gian này, tôi rất hi vọng cậu có thể cùng học tập với tôi, cậu rất có tiềm lực."

"Vậy ông có biết bảy năm trước vợ ông đã mất rồi không?" Ôn Văn cố đè nén cơn phẫn nộ hỏi.

Ôn Duệ đưa tay khoác lên lưng ghế, dùng tư thế cực kỳ thả lỏng nhìn Ôn Văn nói: "Đương nhiên là tôi biết, có điều khi đó tôi đang nghiên cứu về pháp điển thầy chiêu hồn, không có thời gian đi ra ngoài, vì thế tôi bảo người tặng một khoản tiền, có lẽ cô ấy đã được an táng đàng hoàn."

Chỉ như vậy là đủ rồi sao?

Nếu như không chế tạo gậy Điên Cuồng, hiện giờ có lẽ Ôn Văn đã nổ tung rồi, nhưng bây giờ mặc dù trong nội tâm anh đầy sóng gió nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện chút nào.

Hiện giờ Ôn Văn đã hoàn toàn thất vọng với Ôn Duệ rồi, Kiều Khôn gọi hắn là tiến sĩ Ôn, với thực lực của hắn ở trong 'Hội Học Thuật' gì đó có lẽ nằm trong tầng quản lý cấp cao.

Như vậy hành động của hắn có lẽ sẽ không bị quản thúc quá lớn, hơn nữa từ thái độ của hắn hiện giờ có thể thấy được khoảng thời gian chín năm này hắn không xuất hiện hoàn toàn là vì ý muốn của chính hắn!

Làm Ôn Văn chịu không nổi chính là thái độ bình thản của Ôn Duệ khi nói tới mẹ, giống như người chết là một người không hề quan trọng vậy.

Hiện giờ Ôn Văn có chút hối hận khi tới đây tìm kiếm manh mối, chân tướng có đôi khi lại càng tổn thương người ta hơn.

Ôn Duệ vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh nói: "Với tư cách là cha của cậu, tôi rất hiếu kỳ không biết cậu làm thế nào có được sức mạnh hiện giờ, chúng ta cũng đã không gặp nhau chín năm rồi, không bằng tâm sự một phen đi."

"Tôi... không phải con trai ông!"

Thấy Ôn Duệ hiện giờ chú ý nhất là năng lực chứ không phải cuộc sống của mình, sự căm phẫn trong lòng Ôn Văn thoáng chốc biến mất.

Lúc này ở trong lòng Ôn Văn, người cha trước kia đã chết trong trận tai nạn xe cộ kia rồi, mà người ngồi trước mặt mình hiện giờ chỉ là một người khác có hình dạng và ký ức tương tự mà thôi.

Chất vấn đến đây đã có thể kết thúc, còn hỏi tiếp cũng chỉ làm Ôn Văn bi thương thêm mà thôi.

"Theo lý thì hiện giờ cậu không nên có được..."

Ôn Duệ đang chuẩn bị nói tiếp, Ôn Văn liền gỡ mũ trùm đầu áo choàng, lộ ra diện mạo của mình.

Làn da đen kịt, tròng mắt như lòng đỏ trứng muối, răng nhỏ vụn như răng cưa, người này nào phải con hắn, thậm chí còn không phải là nhân loại!"

Trên mặt Ôn Duệ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, biểu tình đã không còn lạnh nhạt như trước: "Kỳ quái, hỏi tôi những vấn đề kia hẳn chỉ có Ôn Văn mới đúng, cậu rốt cuộc là ai?"

Vốn Ôn Duệ trăm phần trăm chắc chắn người trước mặt là Ôn Văn, nhưng sau khi nhìn thấy diện mạo người này thì Ôn Duệ đã phủ định suy nghĩ của mình.

Sau khi Ôn Văn gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, lúc rảnh rỗi Ôn Duệ từng bí mật quan sát Ôn Văn một lần, lần đó hắn đã ghi nhớ kỹ hơi thở của Ôn Văn.

Mà hơi thở của người trước mắt mặc dù có phần tương tự với Ôn Văn nhưng đúng là có chút khác biệt rất nhỏ, hơn nữa trong cơ thể người này cũng không có cuồng khí được gia tộc truyền lại.

Trước ấn tượng trước đó đã làm Ôn Duệ sinh ra ngộ nhận với thân phận của Ôn Văn, từng ấy năm tới nay đây là lần đầu tiên xuất hiện chuyện như vậy.

Thế nhưng Ôn Duệ không biết hơi thở khác biệt là vì Ôn Văn dùng thể chất khác biệt, không có cuồng khí là vì tất cả cuồng khí đều được chứa đựng trong gậy Điên Cuồng!

"Tôi nói rồi, tôi được người nhờ vã tới điều tra ông mà thôi."

Thấy Ôn Duệ có ngộ nhận về mình, Ôn Văn thả lỏng nói, không nhận ra anh là tốt nhất, anh không muốn xưng cha xưng con với một người cha đã thay đổi thành thế này.

Chỉ đứng ở bên cạnh ông ta thôi, Ôn Văn đã cảm thấy chán ghét!

0.25219 sec| 2414.344 kb